bUoN nGu fOrUm
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

I hate him, but....

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Go down

I hate him, but.... - Page 2 Empty Re: I hate him, but....

Bài gửi  Admin Thu Nov 22, 2007 6:00 am

Chap 25


- Cậu bị điên à? Mưa thế này sao còn đứng đây?

Hắn đẩy cái ô về phía tôi nói:

- Tôi ko cần đâu. Cậu che đi. Đừng để bị cảm như lần trước nữa.

Đến lúc này mà hắn vẫn còn quan tâm đến tôi như thế… Bỗng nhiên tôi bật khóc nức nở, khóc vì hạnh phúc ư? Tôi cũng ko biết nữa.

Hắn vội nắm lấy tay tôi hỏi đầy lo lắng:

- Sao.. sao lại khóc? Đừng khóc nữa. Cậu có biết là mỗi lần cậu khóc tôi cảm thấy đau lòng lắm ko?

Tôi vẫn chưa hết nức nở. Vẫn khóc như để “trả thù” chuyện ban sáng! Phải rồi, chuyện hồi sáng, tôi còn chưa giải quyết xong với hắn đấy.

- Đừng có chạm vào tôi – tôi giật tay ra khỏi tay hắn, vừa khóc vừa nói - Chẳng phải cậu đã bảo giữa chúng ta ko còn gì để nói sao? Cậu còn đến đây làm gì?

- Tôi .. Cậu đừng để ý đến những gì tôi đã nói lúc sáng có được ko? Lúc đó tôi vẫn còn đang tức giận nên mới nói ra điều đó, hoàn toàn ko phải thật lòng…

- Lời đã nói ra làm sao rút lại được nữa? – tôi cay đắng nói với hắn.

- Đúng. Lời nói ra thì sẽ ko bao giờ rút lại. Giống như chuyện tôi nói thích cậu, tôi sẽ ko bao giờ rút lại đâu! Tôi mặc kệ tên Lee Dong Hae đó là ai, tôi chỉ biết là tôi thích cậu, và tôi sẽ ko bao giờ để ai đó cướp mất cậu khỏi tôi!!!

Nói rồi hắn ôm chầm lấy tôi. Tôi choáng váng, mắt vẫn còn mở to đầy ngạc nhiên. Nhưng rồi bất giác tay tôi cũng ôm lấy hắn…

Mọi chuyện với tôi bây giờ đã ko còn quan trọng nữa. Tôi chỉ cần biết là tôi thích hắn, thế là đủ…

Trong làn mưa lạnh buốt, tôi vẫn cảm thấy ấm áp, hắn đang ôm tôi rất chặt đó thôi!!

Tôi nghĩ đã đến lúc nói rõ ràng mọi chuyện.

- Yunho à. Về chuyện của Dong Hae…

- Ko sao, tôi ko còn quan tâm nữa rồi!

Tôi bật cười:

- Ko phải vậy đâu! Cậu hiểu lầm rồi! Thật ra Dong Hae là anh họ tôi đó!

- Hả? - hắn thốt lên, đẩy tôi ra, nhìn tôi ngơ ngác - Thật chứ?

Tôi gật gật đầu. Hắn dí nhẹ ngón tay cái vào trán tôi:

- Thế mà ko nói sớm, cậu xấu thật đó!

- Cậu có cho tôi cơ hội để nói đâu! – tôi ương bướng cãi lại.

Chợt hắn chăm chăm nhìn tôi, rồi cúi sát lại phía tôi, và…nhắm mắt!!!

Á á á, tôi đã kịp … chuẩn bị gì đâu?! Phải làm sao bây giờ???

Tôi vội đẩy hắn ra. Dưới làn mưa nhưng tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt đang ngượng nghịu của hắn:

- Cậu làm sao vậy?

Tôi cố gắng cười… Trời ạ, có hắn làm sao ấy!!! Đang yên đang lành lại…

- Ko sao! Cứ tiếp tục đi! Đang hay mà!

Chợt có tiếng nói. Tôi và Yunho ngước nhìn lên phía ban công nhà tôi nơi phát ra cái tiếng nói vô duyên đó!

Trời ạ, ông anh họ quý hoá của tôi cùng thằng em láu cá đang nhìn chúng tôi chăm chăm, như chờ đợi 1 điều gì đó thú vị lắm!!! 2 người này…. Bọn họ đang xem kịch chắc???

Ông anh tôi còn mỉm cười vẫy vẫy chúng tôi nữa chứ:

- Kết thúc cho nhanh đi rồi vào nhà ko lại bị ốm tập thể đấy!

Yunho thì xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, còn tôi thì hét lên:

- 2 người chết với tôi!!!!



Sáng hôm sau.

- Hắt xì!

Ông anh tôi đúng là độc mồm độc miệng thật! Đúng là tôi bị cảm rồi đây này!

Nhưng mà ko sao! Từ tối qua đến giờ tôi như đang trên mây vậy, bị cảm cũng chẳng thấy mệt mỏi gì!!!

Mẹ bảo nếu mệt thì nghỉ ở nhà cũng được. Nhưng tôi vẫn khăng khăng đòi đến trường. Có người đang chờ tôi ở đó mà!!! Chỉ có mẹ là ko hiểu, còn ông anh họ và nhóc cún em tôi đều nhìn tôi cười khúc khích, cứ nháy mắt với nhau làm tôi ngượng chín cả người!




Giờ ra chơi tiết 2.

Tôi lên sân thượng gặp Yunho sau khi nhận được tin nhắn của hắn. Chà, kể ra cũng hơi ngại 1 chút, dù sao chúng tôi cũng là 1 cặp chính thức rồi mà.

Vừa nhìn thấy hắn thì..

- Hắt xì!!

Ko phải tôi, là hắn!!! Cả 2 chúng tôi cùng dầm mưa mà, khoẻ đến mấy cũng ko thể ko bị cảm được T T

Tôi vội vàng tiến về phía hắn:

- Cậu cũng bị cảm à?

- Sao? Cậu cũng thế à? Hắt xì, hắt xì..

Hắn hắt hơi mấy cái liền, mặt còn đỏ bừng bừng. Tôi đưa tay sờ trán hắn, ôi nóng khủng khiếp! Hắn cảm nặng hơn tôi rất nhiều! Thì cũng phải thôi, hắn dầm mưa lâu như thế cơ mà…

Tôi vội vã bảo hắn:

- Cậu bị cảm nặng lắm đó. Sao ko ở nhà mà còn đi học làm gì?

- Cậu ngốc thật đó. Ko muốn gặp cậu thì tôi đến làm gì? Tôi định gặp cậu xong sẽ về luôn đây!

Câu nói của hắn làm tôi đỏ bừng mặt! Dạo này có vẻ hắn hay nói những lời … ngọt ngào với tôi quá! Tuy ko quen nhưng mà cảm thấy rất hạnh phúc!

Tôi bối rối bảo:

- Thế thì đã gặp rồi đấy. Thôi cậu về nhà nghỉ đi. Nhớ uống thuốc đều đặn vào nhé!

- Uh, tôi uống ngay bây giờ đây. Đưa cho tôi đi!

- Sao? Đưa cái gì? – tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Thì thuốc đó!

- Cậu bị làm sao vậy? Tôi lấy đâu ra thuốc cơ chứ???

- Cậu có mà. Có muốn tôi chỉ ra ko?

- Thôi được rồi. Cậu nói ra xem nào – tôi đành xuống nước, nếu ko tranh cãi đến tối quá! Tên này ko biết có phải sốt quá nên đầu óc có vấn đề ko nữa.

Nhưng hắn chẳng nói gì cả, bất ngờ cúi sát xuống mặt tôi và… chụt!

Hắn hôn tôi!!! 1 nụ hôn nhẹ, chỉ lướt qua thôi nhưng cũng đủ làm tôi …. chết đứng!

Tôi trợn mắt nhìn hắn, còn hắn thì ngượng nghịu quay người lại, nói: “Tôi sẽ khoẻ ngay thôi! Uống “thuốc” rồi mà!” rồi bỏ đi ngay, để lại tôi vẫn còn bơ vơ bàng hoàng đứng 1 mình trên sân thượng!!!




…………………………………………�� �………………………………




- Yunho à, tại sao cậu lại thích tôi?

- Vì cậu ngốc chứ sao!

- Cái gì???

- Nhưng mà là ngốc một cách đáng yêu!!!

Có 2 người tựa lưng vào nhau cười rạng rỡ!!!




…………………………………………�� �………………………………






I hate him, but he’s my fake boyfriend! And then he becomes my truly boyfriend!




…………………………………………�� �………………………………



THE END.
__________________
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 461
Age : 32
Registration date : 20/11/2007

https://buonngu2802.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết